Xa rời cuộc sống thường nhật của phố phường Sài Gòn, hắn cùng gia đình “happy family” đã có một chuyến đi xa đến Hòn Rơm, Phan Thiết - địa điểm du lịch hấp dẫn cho mùa hè nóng nực. Sau một chuyến đi dài gần 170 km, chúng tôi đã có mặt tại một resort “Suối Nước”, nghỉ ngơi được một chút, gia đình hắn cùng với các gia đình khác có những trò chơi thật vui nhộn, hào hứng dưới cái nắng chói chang của miền nhiệt đới. Tuy mệt, nhưng ai ai cũng cảm thấy vui, thích thú khi được thỏa thích ở dưới nước biển mát lạnh. Đúng là một nơi lý tưởng cho các gia đình đi dã ngoại, ngắm cảnh đẹp mặt biển trong xanh.
Rồi màn đêm buông xuống….
Sau giờ đọc “Kinh Nữ Vương Gia đình”, chúng tôi cầu nguyện cùng nhau với niềm tin tưởng, xác tín vào Mẹ Maria- người luôn đồng hành với mọi gia đình. Không gian bỗng im lặng hẳn lên, các thành viên trong gia đình cần tìm người để giải đáp “ Năm Tân Phúc Âm hóa gia đình”. Trước tiên, mọi người cần tìm ông tự xưng là Đa-vít ở ngôi nhà hoang.
“Trời ơi, tôi không đi đâu? Nghe đến nhà hoang, tôi nổi hết da gà đây nè?” chị Út giật mình hét lên. Anh Năm liền trấn tĩnh mọi người: “ gia đình ta là gia đình Công Giáo, ta hãy tin vào Thiên Chúa luôn che chở phù giúp, chúng ta không phải sợ gì hết?” Đúng là như vậy, nhưng ai cũng cảm thấy hoang mang vì Chúa Giê-su từng nói: “Ma đâu có xương thịt như Thầy, sờ chân tay Thầy coi” vậy thì trên đời này có ma chứ. Chẳng ai dám mở miệng nói ra câu đó, và chúng tôi tiếp cận ngôi nhà trong đêm không trăng. Bên mép trái ngôi nhà có một lối đi nhỏ với đầy rẫy cỏ hoang um tùm, bây giờ chỉ còn xuất hiện những tiếng côn trùng kêu, tiếng “ ộp ộp” của những con ếch. Mọi người mõ mẫm đi trong đêm tối bỗng có một tiếng hét lớn đầy sát khí ở bên trong ngôi nhà. Một người đàn ông quần áo trắng toát ở ngoài cửa sổ. Ai ai cũng hoảng sở, chạy tán loạn. Từng tiếng “cộc cộc cộc” nhịp nhàng ở đằng sau, hình như có người đang đi theo. Anh Năm bèn cử anh Ba đi cuối cùng để bảo vệ mọi người. Quả đúng như vậy, tiếng một em bé khóc cứ lớn dần phía bên trái. Mọi người đều thót tim, sợ sệt không biết có nên đi tiếp không nữa. Tôi liền nói: “Đó chỉ là tiếng mèo kêu thôi mà.” Nhưng mọi người đều không tin. Đến giờ phút này, không được ai bỏ cuộc đâu đấy. Tất cả thành viên đều đánh liều tiến lại với hy vọng tìm được ông Đa-vít ở trong ngôi nhà ổ chuột đó. Rồi, mọi người nghe một tiếng nói phát ra bên trong ngôi nhà yêu cầu mọi người tắt hết đèn và từng người vào trong. Đi qua từng căn phòng, lại xuất hiện những tiếng hét kêu cứu bên trong vọng ra. Ai nấy mồ hôi toát ra như tắm, chẳng ai nói với ai cầu gì thực hiện yêu cầu của ông Đa-vít như một cái máy. Và rồi, thử thách đầu tiên, mọi người đã vượt qua, tiếp đến chị Tư nói: “chúng ta cần tìm cho bằng được nơi bà Elizabet ở địa chỉ “0904…””Theo hướng mũi tên chỉ đường, chúng tôi đi vào sâu trong một khu rừng rậm rạp, nhiều bụi gai. Đang đi, bất chợt một giọng nói từ trên cành cây vọng xuống- một phụ nữ khuôn mặt trắng toát, đôi mắt đen nháy tiến gần chúng tôi chậm rãi với lời hăm dọa nếu không thực hiện yêu cầu của bà ta, tất cả chúng tôi sẽ phải ở mãi trong này. Bà ta tự xưng là bà Elizabet tái thế, đang giữ lời giải đáp “năm Tân Phúc Âm hóa gia đình”. 2 trong 8 người chúng tôi phải xuống suối mang theo 2 hộp sọ lên cho bà ta để chúng tôi có thể lấy lời giải đáp và đi. Khi mọi người đi dọc theo con suối mát lạnh, bỗng một làn khí lạnh lẽo xuất hiện sau gáy mỗi người. Hóa ra là tên quỷ sứ theo chúng tôi từ khi chúng tôi đi vào trong vùng đất của hắn. Vượt qua thử thách của hắn, chúng tôi tiếp tục đi tìm ông Mô-sê gần khu nghỉ mát. Theo lời chỉ dẫn, khung cảnh trống vắng với những cây dừa cao chót vót xuất hiện trước mắt chúng tôi. Ông Mô-sê xuất hiện, ông chẳng có gì làm chúng tôi bất ngờ cả. Ông rất hiền lành, chẳng đe dọa chúng tôi điều gì. Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ xuôi xẻ, bỗng từ trên cao có tiếng “xẹt xẹt” hai đọi cây dừa khô rơi ngay chỗ chúng tôi đang đứng, làm hai chị “Song Ngọc” và chị Út bị thương. Ông chỉ định 4 người lấy những mảnh ghép ở hố sâu với nhiều loài rắn rết côn trùng ghê tởm. Và rồi, điểm cuối cùng, chúng tôi phải đi tìm ông Nô-ê ở ven biển, mọi người cảm thấy bắt đầu mệt mỏi và mất phương hướng, tuy có một chút bất đồng về hướng đi, nhưng rồi chúng tôi cũng đã gặp được ông Nô-ê đang ngủ trên một cái thúng lớn. Ông cho chúng tôi nghe một đoạn nhạc không lời và bắt chúng tôi sáng tác lời chủ đề về “Gia đình”.
Và cũng đã đến lúc rời mảnh đất này, ngồi trên xe, lòng tôi cứ nao nao nghĩ về những gì sau 2 ngày ở đây, tôi hiểu được rằng: cuộc đời này cứ trôi đi, có những lúc vui vẻ hạnh phúc, tràn đầy ánh sáng chân lý, tình yêu, nhưng cũng có lúc mịt mù đen tối mất phương hướng, mất niềm tin, niềm hy vọng. Con người vẫn sống, vẫn yêu thương và tồn tại khi họ sát cánh bên nhau, cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Mọi chuyện sẽ ổn, nếu ta không ngừng cố gắng, can đảm và có một niềm hy vong mạnh mẽ vào tương lai. Cuối cùng, hắn về đến nhà sau nhiều ngày vui chơi không biết mệt mỏi, hắn đã thiếp đi lúc nào không hay đến tận sáng ngày hôm sau mới tỉnh giậy.
Rồi, mặt trời mọc lên cao, chiếu những tia nắng đầu tiên của một ngày mới……
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét