Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

HIGHLIGHTS FROM THE 2015 GATES LETTER

Bill and Melinda Gates started writing an annual letter on behalf of their foundation (one of the largest private foundations in the world) in 2009. Released each January, it has provided reflections on the recent work of the foundation, and a discussion about what's coming up next.
And what's coming up next is usually innovative and ambitious. The Bill & Melinda Gates Foundation funds and fosters progress in global health, education, access to technology, and more. In the past couple of years, the focus of the annual letter has broadened from just the work of the foundation, to the landscape of development, poverty eradication, and global citizenship.
You can check out the full letter here, or stay with me here for a two minute summary!
The 2015 letter
Every year is important in the effort to lift up people in poor countries, but 2015 is particularly important due to the major events, summits, and agreements that are on this year's calendar, which will have a long-term impact. That's why the Gates Foundation is making some "big bets", and calling on world leaders to do the same. The central big bet of the letter is as follows:

"The lives of people in poor countries will improve faster in the next 15 years than at any other time in history. And their lives will improve more than anyone else's."
This is the notion that the next 15 years will see major breakthroughs for most people in poor countries. They will be living longer and in better health. They will have unprecedented opportunities to get an education, eat nutritious food, and benefit from mobile banking. These breakthroughs will be driven by innovation in technology — ranging from new vaccines and hardier crops to much cheaper smartphones and tablets — and by innovations that help deliver those things to more people.
But it's one thing to make big bets, and another thing to lay out the plan for how to win. The letter is broken up into five sub-sections, which provide some more info on the "how".
1. Health. "Child deaths will go down, and more diseases will be wiped out"
This involves building on the fantastic progress in child survival and maternal mortality, and setting the bar even higher. Key points include eliminating the final pockets of polio, cracking the code on malaria, and forcing HIV to a tipping point.
2. Farming. "Africa will be able to feed itself"
Importing food into the low income countries of Africa requires money ($50 billion a year, no less) that can be better spent on building communities, if only local food production could fill the breach. By furthering agricultural innovation, improved training, efficient fertilizers, and physical infrastructure to distribute food, Africa can achieve food security by 2030.
3. Banking. "Mobile banking will help the poor transform their lives"
The traditional model of the financial services industry wasn't really created with poor people in developing countries in mind. Technology and innovation (particularly via mobile phones) offers exciting possibilities to extend services to these people, and enable them to store and transfer money instantly. Further potential exists with insurance, credit, and savings accounts.
4. Education. "Better software will revolutionize learning"
Education is a great leveler, IF people can access it. Online education will mean that you won’t have to be born near a top university or in a wealthy family in order to receive top knowledge. Further, technology can help narrow gender inequality in education by decreasing access and cost.
5. Conclusion. “A Call For global citizens”

All of the above things sound really exciting, but how do we actually make it happen? Through informed, passionate individuals working together to form effective movements for change. People who care about helping people in the world’s poorest places to improve their lives. These people are called global citizens. It doesn’t require every hour of your day, or every dollar you have. But it does require your voice.

Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

MÔI TRƯỜNG GIÁO DỤC

Chúng ta không thể chọn bố mẹ, nơi sinh và màu da. Có những người ước ao được sống trong cung điện, học tập ở các trường nổi tiếng và sống trong gia đình quyền quý giàu có? Phải chăng, cuộc sống không công bằng với tất cả mọi người? Khi quan sát xung quanh, ta có thể nhận ra điều đó. Có những người lam lũ vất vả và suốt đời họ con cháu họ không thể vươn lên được, ngược lại có những người sống trong nhung lụa, giàu sang, họ được ăn học đến nơi đến chốn. Chúng ta không thể cho mình có quyền lựa chọn bố mẹ, nơi sinh, hoàn cảnh gia đình, hay môi trường giáo dục. Có những người sinh ra trong một gia đình đổ vỡ, lớn lên, họ cũng tiếp tục con đường cũ đó. Đúng là quy luật cuộc sống chi phối ta.

Ta được hình thành và phát triển trong môi trường gia đình, làng xóm, trường học. Đó là bước khởi đầu để ta bước vào đời. Mỗi người cũng giống như một cây hoa trong vườn, nếu người trồng chăm sóc tốt, cung cấp đủ chất dinh dưỡng ánh sáng, nước. Cây sẽ mọc lên tươi tốt và phát triển nhanh, cho ra những cành hoa đẹp. Trái lại, khi không được chăm sóc cẩn thận, thiếu nước thiếu ánh sáng, cây sẽ không thể sinh hoa trái tốt được. Như lời Chúa Giê-su từng nói: “Xem quả thì biết cây” chúng ta gieo giống nào thì sẽ cho ra hoa quả đó.
Vậy, chúng ta đang chấp nhận sự thật đó, chúng ta hiểu rằng giáo dục là một yếu tố khá quan trọng. Giáo dục tao nên nếp sống của xã hội, làm nên phong tục tập quán của mỗi nơi. Nếu ở trong môi trường tốt, ta sẽ dễ dàng phát triển. Một ví dụ điển hình về dân tộc Do Thái, người Do Thái không phải là người sinh ra đã là siêu việt hơn bất kỳ dân tộc nào trên thế giới nhưng nhờ nền văn hóa lâu đời qua bao nhiêu thế hệ, họ thừa hưởng tinh hoa và dần dần lớn lên, sinh hoa trái tốt. Chính nền giáo dục của dân tộc Do Thái đã đưa dân Do Thái là dân nổi trội về trí tuệ, về tri thức, và sự giàu có.
Nhưng một phần, cũng là nỗi của bố mẹ, những vị tiền bối, nếu họ hiểu biết, chắc chắn họ sẽ tạo điều kiện cho con cái phát triển. Chúng ta cũng không nên chỉ trích các đấng sinh thành ra mình. Họ sẽ hành động theo những gì họ hiểu cho nên đến đời của chúng ta, liệu ta có thể có những cách giúp con cái mình phảt triển không? Ta có đủ khôn ngoan dẫn dắt, giáo dục con cái theo con đường mà Thiên Chúa muốn? Có một câu chuyện kể lại rằng: Mạnh Tử- một triết gia Trung Quốc đã được người mẹ giáo dục ngay từ nhỏ. Trước đây, gia đình của Mạnh Tử ở gần một cái chợ, nhưng người mẹ thấy nhà ở gần chợ, con trai mình sẽ bị ảnh hưởng bởi thói đời lừa đảo, ăn cắp, ăn trộm. Bà quyết định chuyển nhà đi nơi khác. Thật không may, bên cạnh toàn là những đồ tể, máu me xung quanh, bà sợ con mình lớn lên sẽ trở thành một tên khát máu. Bà quyết định chuyển nhà đến gần ở một trường học. Thế là, ngày ngày Mạnh Tử tiếp xúc với những thầy giáo, bạn bè ham học và cả một nền tri thức. Sau này , ông để trở thành một triết gia có tầm ảnh hưởng lớn.

Ông cha ta có câu: “ chọn bạn mà chơi, chọn nơi mà ở” câu này nói đến tầm quan trọng của nơi mình sống ảnh hưởng khá nhiều đến tập quán cũng như thói quen, tính cách của ta. Hãy là một người thông thái chọn đúng nơi để sống, chọn đúng người để làm quen. Chúng ta phải chấp nhận thực tế hiện tại của mình, về màu da, nơi ở, gia đình, môi trường… nhưng đồng thời cũng phải ra sức cố gắng thay đổi, cải thiện môi trường mình đang sinh sống. Ta ăn gì, ta sẽ trở thành người như thế ấy. Ta tiếp xúc với ai, gần môi trường nào, ta cũng hấp thụ những thứ đó. Chẳng hạn, gặp một người bạn chân thành, ta sẽ hấp thụ tính thẳng thẳn, chính trực của người đó, gặp người lưu manh, ta sẽ sinh ra hận thù, bực tức và nhiễm tính của họ. Hãy cẩn thận với những gì ta hấp thụ!

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

QUẢN LÝ THỜI GIAN

Mỗi người chúng ta có một tài sản vô giá. Bạn có biết là tài sản gì không? Thời gian. Một ngày chúng ta có 24 giờ để sống, làm việc và nghỉ ngơi. Nhưng, mỗi người lại có cách sử dụng, quản lý thời gian khác nhau. Bạn than phiền không có đủ thời gian, bạn chưa thể sắp xếp thời gian hợp lý mỗi ngày?
Ngay bây giờ, bạn phải có hiểu biết sâu sắc để biến thời gian của mình có giá trị.

Có một thực tế, là hầu hết mọi người hiện nay chưa quản lý tốt quỹ thời gian trong ngày của mình. Họ làm việc tùy theo sự ham muốn của mình. Đôi khi, chúng ta quá tham lam, quá nhiều đam mê. Chúng ta tìm hiểu về mọi thứ , mọi ngành nghề, làm đủ mọi thứ việc trên đời, nhưng đều không đến nơi đến chốn. Kết quả là chúng ta không trở thành một chuyên gia trong bất kỳ lĩnh vực nào. Chúng ta đang lang thang trên đường đời, chưa có kế hoạch. Lại có những người dùng thời gian để ăn chơi, ngủ nghỉ. Họ không màng đến bất kỳ một chuyện gì xung quanh. Họ thật là người lãng phí thời gian. Lại có những người sống quá nguyên tắc, họ làm việc suốt ngày suốt đêm, họ tự hủy hoại cuộc sống chính mình. Chúng ta phải biết cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, hài hòa giữa chuyện cá nhân và chuyện tập thể. Chúng ta cần phải biết thưởng thức cuộc sống.
Hãy thực hành phương pháp Pareto 80/20 để xác định sự ưu tiên của bạn. Bạn có mục tiêu gì? Ngắn hạn và dài hạn? Mỗi con người đều có một vị trí khác nhau trong xã hội, mỗi người mỗi nghề nghiệp. Cho nên, điều quan trọng bạn cần phải nhìn vào trong lòng mình, bạn ước ao điều gì? Bạn có đam mê và khát vọng gì không? Bạn hãy tự lượng giá chính bản thân về tương lai, nghề nghiệp ra sao? Rồi, bạn mới đưa ra những việc ưu tiên, hệ trọng đối với bản thân. Bạn cần lên kế hoạch từng ngày, làm thời khóa biểu cố định: thời gian nghỉ ngơi, thời gian làm việc, thời gian thư giãn, thời gian dành cho riêng mình thời gian dành cho người khác. Bạn có nghe nói đến dịch giả: Nguyễn Hiến Lê- một dịch giả nổi tiếng một thời Việt Nam. Ông đã có một thời khóa biểu khá rõ ràng, 3 giờ đọc sách, 3 giờ viết văn, và 3 giờ dịch sách. Với việc sắp xếp thời gian hợp lý, tập trung vào niềm đam mê của mình. Ông đã thật sự uyên bác trong dịch thuật cũng như về khoa học sống.
Chính lối sống hằng ngày của bạn hình thành nên thói quen của bạn:
                                        “ Suy nghĩ  tạo nên hành động
                                         Hành động tạo nên thói quen
                                          Thói quen tạo nên tính cách
                                        Tính cách tạo nên số phần”
Thói quen hằng ngày sẽ cho biết bạn là ai? Bạn như thế nào? Bạn dùng thời gian giành cho những công việc gì. Vì vậy, nhiều khi để đánh giá một người, ngoài khuôn mặt, giọng nói, tài năng… ta cũng cần biết môi trường họ đã và đang sinh sống ảnh hưởng đến thói quen sinh hoạt của họ.


Một nhà hiền triết đã từng nói: “Hãy nói cho tôi biết hằng ngày bạn làm gì? Tôi sẽ nói cho bạn biết bạn là ai?” Bạn sử dụng thời gian như thế nào. Tại sao có người giống như chúng ta cũng có 24 giờ trong ngày mà họ lại làm được những chuyện phi thường. Còn chúng ta, chúng ta đã làm gì?

Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2015

BỘ PHIM "CONQUEST OF PARADISE"

Phim ảnh luôn thuật lại cuộc sống của xã hội, các nhà làm phim phải là một người có con mắt nhìn đời khá sắc sảo và am hiểu mới cho ra được những bộ phim hay hấp dẫn, diễn biến, các tình tiết trong phim phải được cân nhắc kỹ càng cẩn thận giúp người xem hiểu, thấy hợp lý. Bộ phim" 1492 Conquest of Paradise" sản xuất năm 1992 kể về chuyến hành trình của Christopher Colombus- một cái tên được biết đến như là người tìm ra Châu Mỹ. Với nhiều ý kiến trái ngược sau về Colombus- người bị lên án hay đáng ca ngợi. Trong thời của ông, 90% người Da Đỏ đã chết vì bệnh tật và súng đạn. Tuy nhiên, bài viết này tôi chỉ đề cập đến bộ phim, các tình tiết trong phim.

Khi xem bộ phim này, các bạn sẽ hiểu được con người Christopher Colombus, hiểu được tại sao ông ta lại có thể thuyết phục được nhà vua Tây Ban Nha, hiểu được tài lãnh đạo của ông, và quy luật tất yếu của cuộc sống mà đạo diễn muốn nói.

Ngay từ đầu bộ phim, chúng ta có thể hiểu được sự khát khao cháy bỏng muốn chinh phục và tìm ra miền đất mới của ông. Ông có một sự hiểu biết uyên thâm về địa lý và hàng hải lúc bấy giờ. Ông cũng là người hay lui tới Dòng Phanxico để thảo luận, học hỏi ở các thầy Dòng- những người khá am tường về Kinh Thánh. Nhưng rồi, ý kiến của ông đã đi ngược với suy nghĩ của các nhà khoa học lúc bấy giờ. Ông đã bác bỏ những kiến thức đó, ông tin rằng ông sẽ tìm đến Châu Á bằng đường biển. Ông đến trường Đại học thuyết phục bậc giáo sư, tiến sĩ. Đến đây, ta có thể hiểu được phần nào về kiến thức nền tảng của ông. Ông là một người có hiểu biết, có trình độ, các kỹ năng, hiểu biết tương xứng để làm những chuyện vĩ đại chứ không phải là một người mơ hồ, ảo tưởng.
Bằng sự quyết tâm, có niềm tin và muốn đưa Châu Âu đến với sự giàu có khi tìm con đường mới đến Trung Hoa, ông đã thuyết phục được nhà vua và hoàng hậu đầu tư cho dự án khám phá của ông. Dù ông hy vọng chắc chắn như thế, nhưng quãng đường lênh đênh trên biển gặp bao sóng gió và sự suy sụp tinh thần của các thuyền trưởng. Một lần nữa, ông phải thuyết phục họ đi tiếp, khích lệ tinh thần. Bạn phải biết 6 tháng trên biển dài đến mức nào khi người trên tàu đều không biết khi nào cập bến hay có khi không quay về được.
Niềm tin đã chiến thắng, ông tìm được miền đất mới. Ông thuật lại những gì mình chứng kiến, xây dựng làng mạc và giúp người châu Âu di cư có chỗ ổn định.
Một điều ta cũng thấy được ý của nhà làm phim, những người Da Đỏ là thổ dân, họ sống trong rừng sâu, không hiểu biết nên họ đành phải đi làm thuê cho các mỏ vàng người da trắng. Ở thời đó, khi nền dân chủ, công bằng chưa đặt nặng, chúng ta không thể lên án, chỉ trích người Tây Ban Nha đã xâm chiếm, bắt người Da Đỏ làm nô lệ được.

KỸ NĂNG PHÁN ĐOÁN

"Quá khứ đã qua,và tương lai chưa tới, hãy sống giây phút hiện tại". Câu nói đúng nhưng ở một số trường hợp dự đoán về tương lai vô cùng quan trọng. Chúng ta thường hành động, làm việc cho tương lai, cho cuộc sống sau này. Dự đoán hay phán đoán là một kỹ năng ta cần rèn luyện. Phán đoán sẽ giúp ta tránh được những tình huống xấu và biết được kết quả tương lai.

Phán đoán đúng giúp ta tránh khỏi những tình huống không như ý. Cuộc sống luôn có một quy luật nhất định, nếu bạn hành động thế này thì bạn sẽ nhận kết quả như thế đó. Cho nên, khi biết trước tình hình, bạn cần phải thay đổi và tránh không mắc phải sai lầm. Chẳng hạn, mỗi chúng ta cần phải có một cuốn số tiết kiệm, để phòng khi gặp chuyện bất trắc, hay đến khi về già ta có tiền để nuôi sống bản thân. Hay một quốc gia nếu không có ngân khố, dự trữ lương thực, khi gặp thiên tai, khủng hoảng kinh tế, người dân sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Chính vì vậy, dự đoán tương lai là một điều ta nên tập luyện. Mỗi kế hoạch, dự tính, ngoài hy vọng điều tốt đẹp ta cũng nên xem xét cẩn thận sự việc ngoài ý muốn.
Phán đoán giúp ta có niềm tin và động lực để vươn lên. Một người không có niềm tin, niềm hy vọng vào tương lai sẽ không thể thành công, không thể hành động mạnh mẽ được. Một người tin rằng những gì mình làm sẽ gặt hái được hoa trái, họ sẽ không từ bỏ bởi vì họ tin tưởng vào những gì trong tương lai. Christo Colombus là một người như thế, ông tin rằng ông sẽ khám phá ra miền đất khi vượt Đại Tây Dương. Dù phải mất đến 6 tháng trời lênh đênh trên biển cả, phải thuyết phục các thuyền trưởng tiếp tục con đường, cuối cùng ông đã thành công và trở thành người tiên phong giúp châu Âu hiểu rõ về trái đất và các miền đất lạ hơn.
Mỗi chúng ta, đang sống trong một thế giới toàn cầu hóa. Thế giới phát triển nhanh như vũ bão, kinh tế thị trường thâm nhập từng ngóc ngách của cuộc sống. Cho nên, ta cũng cần phải cập nhật thông tin thường xuyên, nỗ lực học tập bắt kịp với thời đại. Ta không biết rằng chỉ trong vài giây, thế giới có một phát minh mới. Ta cần dự đoán được tương lai sau này của chúng ta, phải xác định con đường sự nghiệp. Thời gian sẽ không chờ đợi bất kỳ ai, ai sẽ thành công, ta chưa thể biết chắc. Nhưng ta cũng hiểu người nào có tầm nhìn, dự đoán, phán đoán được tương lai, người đó sẽ dễ dàng thành công.
Học hỏi kinh nghiệm từ quá khứ, phán đoán tương lai một cách chính xác. Bạn là ai đi chăng nữa, bạn cũng cần phải có tầm nhìn hiểu biết và dự phóng cho tương lai bản thân mình. Còn chần chừ gì nữa. http://www.typeathome.com/

Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015

HÀNH TRÌNH KHÁM PHÁ VĨ ĐẠI

Christopher Columbus và hành trình tới Châu Mỹ 
                             

                   Vua Ferdinand of Aragon và Hoàng hậu Isabella of Castile của Tây Ban Nha
Thất bại ở Bồ đã khiến Columbus đi tới nước khác; cho đến khi Chistopher khoảng 40 tuổi thì may mắn tới với ông: Vua Ferdinand of Aragon và Hoàng hậu Isabella of Castile của Tây Ban Nha  bằng lòng tài trợ cuộc thám hiểm dựa trên kế hoạch của ông: Muốn tìm con đường ngắn nhất đi về Viễn Ðông, phải đi về hướng Tây. Ông được phong chức đô đốc, và phó vương hay thống đốc những nơi ông khám phá ra.


                                  
                                                      Vua & hoàng hậu tiễn đưa trong chuyến hải trình lần I


                          
Ngày thứ Sáu, mồng 3 tháng 4, 1492, Hoàng Gia Tây Ban Nha trao cho Columbus quyền chỉ huy một hạm đội gồm chiếc “soái hạm” Santa Maria dài 36 mét (235 tấn), với 50 thủy thủ, kèm theo hai chiếc nhỏ hơn là Nina và Pinta, do hai anh em Marin Alonso Pinzón điều khiển.
Ba chiếc thuyền rời cảng Palos ra đi. Tổng cộng tất cả là 120 người.
Cuộc thám hiểm này, với nhiều khiếm khuyết trong sự kết hợp, nhắm tới một mục tiêu mơ hồ, về một chân trời mênh mông, cho đến nay vẫn là cuộc hải trình nổi tiếng nhất thế giới.
Chuyến thám hiểm của Columbus dài hơn dự tính và sau 6 tháng đầu tiên với cuộc hải trình vô định đã trải qua nhiều khó khăn, thiếu thốn, bệnh tật, và cả nổi loạn không tìm thấy đất liền, thủy thủ đoàn bắt đầu lo ngại và yêu cầu ông phải quay trở lại Tây Ban Nha. Ông đã giao hẹn với thủy thủ đoàn là nếu trong hai ngày nữa không nhìn thấy đất liền, ông sẽ chấp nhận cho thuyền quay về. 
 
  
                                  
                                              Columbus ra lệnh đổ bộ vào một vùng đất lạ
Ðúng hai ngày sau vào ngày 12/10/1492, một thủy thủ trên tàu Pinta tên là Rodrigo de Triana đã thấy các chỉ dấu của đất liền. Sau khi nhìn thấy đất liền, Columbus đã đặt tên dãy đất này là San Salvador. Đó chính là vùng Bahamas nổi tiếng ngày hôm nay. Những thổ dân đầu tiên trên đảo được Columbus gọi là người Indian vì lúc đầu ông lầm tưởng mình đã đến được Ấn Ðộ. Sau đó, họ tới Cuba, Hispaniola (Santo Domingo) và Haiti. Columbus để lại các nơi này 38 người và lương thực đủ dùng cho một năm, rồi dự định nhổ neo. Xung đột xảy ra giữa Columbus và Pinzón, người chống lại quyết định để người ở lại đảo.
     
                              
                                                   Nghi thức khi đến một miền đất mới.
Ngày 15 /03/1493, đoàn thuyền Columbus trở về Tây Ban Nha, ông được triều đình và nhân dân đón tiếp như một anh hùng, được vua phong làm Phó vương và Toàn quyền các thuộc địa ở Tân Lục Địa.
Dù sao ông chưa tìm ra con đường ngắn nhất để tới phương Ðông, cho nên lại tổ chức đi nữa.
Ngày mồng 3 tháng 11, 1493 Columbus tới Dominica, West Indies, rồi tới Guadeloupe và Puerto Rico. Xung đột lại xảy ra giữa người chỉ huy và thuộc cấp, lần này là một lô các thuyền nhỏ, 17 chiếc. Các thủy thủ Tây Ban Nha không chịu được kỷ luật sắt của ông. Họ phải quay về Tây Ban Nha năm 1496 trong nhục nhã.
Chuyến mạo hiểm thứ ba của Columbus diễn ra từ 1498 tới 1500, lần này ông ta tìm ra Trinidad, và tàu chạy dọc bờ biển Venezuela. Như đã nói, ông sẽ trở thành thống đốc tại thuộc địa mới như đã thỏa thuận với Hoàng gia Spain.
Tuy nhiên sự thay đổi quyền hành ở trung ương đã khiến ông mất chức thống đốc ở miền đất ông vừa khám phá ra, và bị viên toàn quyền mới tên là Francisco Bobadilla bỏ vào cũi sắt đưa về Spain.

                                  
                                                  Vua và hoàng hậu giải cứu Columbus
May mắn là vua và hoàng hậu giải cứu cho ông, và tiếp tục cho ông tổ chức chuyến hải trình chót, diễn ra trong hai năm 1502-1504, kỳ này ông tìm ra Trung Mỹ.
Có lúc ông dẫn đoàn thuyền vòng vo chữ S theo bờ biển Mexico. Ðây là cuộc thám hiểm lớn của ông, làm trái lệnh Hoàng gia mà chỉ theo ý định của mình.
Những năm sau cùng của đời mình, ông sống trong bóng tối, và nghèo nàn.
Columbus không biết rằng, và người đương thời cũng không biết rằng ông đã khám phá ra một Tân thế giới: Mỹ Châu!
Ðịnh mệnh đã khiến cho tham vọng tìm được con đường ngắn nhất từ Châu Âu tới Ấn Ðộ, và Châu Á, vượt khỏi tay Columbus của Tây Ban Nha, để rơi vào tay Vasco da Gamma của Bồ Ðào Nha.
Năm 1506, Christopher Columbus từ trần gần Seville thuộc Spain, hưởng dương 55 tuổi, trong sự quên lãng của quần chúng. Danh vọng chỉ đến với ông sau khi ông đã chết, đến nỗi 30 năm sau nước Santa Domingo đòi được bộ xương của ông mang về chôn ở Hispaniola!
Ðến khi Mỹ Châu trở nên một lục địa huy hoàng, Spain nghĩ đến chuyện đòi lại bộ xương của tay giang hồ biển cả, người mà Tây Ban Nha đã giao cho tiền bạc, chức tước và quyền hạn để mạo hiểm. Năm 1899, Tây Ban Nha thành công, mang hài cốt Columbus về lại đất nước và năm 1902, an táng gần nhà thờ Seville.
Những chuyến thám hiểm của Columbus đã giúp thiết lập thể chế thuộc địa trên vùng đất mới cho nước Tây Ban Nha, nhưng cũng tạo rất nhiều xung đột với người thổ dân làm rạn nứt mối giao hảo ban đầu giữa đoàn thám hiểm của Colombus và người Taino. Một câu hỏi đáng chú ý là tại sao Christopher Columbus tìm ra Châu Mỹ mà lục địa này lại mang tên America? Câu hỏi này đã được lịch sử trả lời. Vào giữa những năm 1499 và 1502, một nhà buôn đồng thời cũng là nhà thám hiểm người Ý mang tên Amerigo Vespucci đã thực hiện hai cuộc thám hiểm vùng biển phía đông của Nam Mỹ Châu. Ông Vespucci đã đi xuống phía nam xa hơn bất kỳ nhà thám hiểm nào đến trước ông. Khác với Columbus, ông không nghĩ rằng vùng đất mà ông đang thám hiểm là Á Châu, mà tin rằng đây chính là một vùng đất mới đang được khám phá. Sự khám phá ra tân thế giới của ông đã được giới báo chí tường thuật khiến ông trở nên nổi tiếng khắp Âu Châu. Vào năm 1507, bản đồ thế giới được vẽ lại và in ra với phần đất Châu Mỹ được đặt tên là America, lấy từ tên Amerigo của ông. Tên America sau đó gây nhiều tranh luận và nghi vấn về câu hỏi ai mới thật sự là người đầu tiên tìm ra Châu Mỹ; Christopher Columbus tuy tìm ra Châu Mỹ vào năm 1492 nhưng vì nhầm tưởng là Á Châu nên ông đã không tin là đã tìm ra một lục địa mới, trong khi Amerigo Vespucci tuy đến sau, nhưng là người khẳng định đó là một vùng đất mới. Dù sao đi nữa, nếu không có cuộc thám hiểm của Christopher Columbus thì chắc chắc Amerigo Vespucci sẽ không có cơ hội để kết luận là Châu Mỹ đã được tìm ra và người Âu Châu sẽ không có cơ hội để khai phá tân thế giới.
Ngày tưởng niệm Columbus trở thành một ngày lễ hàng năm ở Hoa Kỳ, tuy nhiên trong khi đó, nhất là ở Nam Mỹ, ngày đó người ta biểu tình để phản đối. Lý do họ buộc tội ông là thực dân đi chiếm đất đai quê hương của kẻ khác, không vinh hạnh gì để phải tổ chức lễ lạt hội hè tưởng niệm. Con người ấy, và hành trang ấy sẽ không mai một bởi nhiều lẽ, ông đã khám phá ra Tân Thế Giới, tiếng Spanish đã nở rộ ở Mỹ Châu theo bước hải hành của ông, và điều này nữa rất quan trọng: Cristóbal Colón đã để lại một cuốn Sổ Hành Trình.
Hành trang của Columbus là cuộc phiêu lưu thật sự của một con người thật sự, và trở thành đề tài cho vô số các giả tưởng, nhân vật của huyền thoại và lịch sử, không phải của một quốc gia, mà của Mỹ Châu. Columbus là biểu tượng của óc tưởng tượng với một ý chí thực hiện mộng tưởng quyết liệt, và thành công.
                              Columbus: Một nhân vật bí ẩn


Rất ít nhân vật lịch sử vẫn còn đang bao phủ trong huyền bí như Christopher Columbus, nhà thám hiểm vĩ đại đã phát hiện ra châu Mỹ vào năm 1492. Nhân kỷ niệm 500 ngày mất của ông (20/5), nhiều sử gia và nhà khoa học vẫn đang cố gắng tìm ra một số sự thật cơ bản về cuộc đời ông

Người thay đổi thế giới

Columbus rời khỏi cảng Palos ở Tây Ban Nha vào chiều ngày 3/8/1492 với 3 chiếc tàu có tên là Nina, Pinta và Santa Maria. ÔNg dừng lại ở đảo Canary để lấy đồ tiếp tế và sửa chữa tàu rồi vào ngày 6/9, nhổ neo tiếp tục cuộc hành trình đã trở thành một trong những chuyến đi đậm chất sử thi nhất trong lịch sử.
Tương truyền rằng, thời gian cuối trong chuyến đi kéo dài 5 tuần này, đội ngũ thủy thủ của ông trở nên sợ hãi đến nỗi họ đe dọa nổi dậy chống đối ông. Nhưng theo Ruggero, Columbus chắc chắn việc mình làm đến mức ông nói với các thủy thủ rằng, họ có thể tống khứ ông "theo bất cứ cách nào mà họ cảm thấy hài lòng", nếu như họ không tới được điểm đến trong vòng 3 ngày.
Cuối cùng vào 2 giờ sáng ngày 12/10, một thủy thủ trên con tàu Pinta đã nhìn thấy đất liền mà đó là Bahamas hiện nay, nhưng Columbus đặt tên là San Salvador.
Columbus mong muốn cải tạo những người dân bản địa mà ông gặp trong các cuộc thám hiểm, nhưng ông ra lệnh không được gây đổ máu và tin rằng, giáo lý Cơ đốc sẽ thu phục được các linh hồn thông qua tình yêu. Nhà thám hiểm trở về Tây Ban Nha vào tháng 3/1943 và được chào đón như một người hùng khi tin tức về phát hiện của ông được lan truyền khắp châu Âu.
Ông có thêm 3 chuyến đi nữa tới "Tân Thế giới" và sau một số chuyến mạo hiểm khác, trong đó có cả thời gian phải ngồi tù vì bị buộc tội quản lý tồi, ông ngày càng trở nên mộ đạo và qua đời vào ngày 20/5/1506 tại thành phố Valladolid ở Tây Ban Nha.
Người ta không biết rõ rằng, khi qua đời Columbus vẫn tin rằng mình đã tìm ra được đường đi mới tới châu Á hay đã phát hiện ra một thế giới mới. Mặc dù ông không phải là người châu Âu đầu tiên đặt chân tới châu Mỹ, nhưng các cuộc thám hiểm của ông đã mãi làm thay đổi thế giới.

PARTS OF AN ESSAY

To prepare for writing an essay, you have to use a lot of techniques. First of all, you need to where you begin to write, focus on a main topic, especially, you must have a good knowledge of what you will write. Secondly, you should give your own opinion, and try to follow steps below:

Introduction paragraph
  • ·       A background sentence giving some background information on the essay topic.
  • ·       A more detailed sentence linking the background sentence to the thesis.
  • ·       A thesis that presents your point of view on your given topic.
  • ·       An outline sentence declaring the 2 points you are going to use to support your thesis.

Supporting paragraph 1
  • ·       A topic sentence illustrating the first point you will be presenting to support your thesis (this point taken from your outline sentence).
  • ·       A sentence showing a real-life example of this topic in action.
  • ·       A discussion sentence that shows how your example links or proves your topic sentence.
  • ·       A conclusion sentence that links this entire paragraph back to your thesis.

Supporting paragraph 2
  • ·       A topic sentence illustrating the second point you will be presenting to support your thesis (this point taken from your outline sentence).
  • ·       A sentence showing a real-life example of this topic in action.
  • ·       A discussion sentence that shows how your example links or proves your topic sentence.
  • ·       A conclusion sentence that links this entire paragraph back to your thesis.

Conclusion paragraph
  • ·       A summary sentence that briefly states the 2 points you discussed in your supporting paragraphs.
  • ·       A restatement of your thesis using different words.
  • ·       A prediction or recommendation based on the topic you have been given. type at home


Good luck on your exam!

NHỮNG ĐIỀU NÊN BIẾT CHO NGƯỜI MỚI HỌC GUITAR


Sau một thời gian tìm hiểu chơi đàn guitar, tôi đã đúc kết cho bản thân một số bài học quý giá. Từ kinh nghiệm, tôi muốn chia sẻ với những người cùng đam mê chơi guitar như tôi các bước để trở nên một người chơi guitar thực thụ.
Có thể nói, tôi không học qua một trường lớp nào dạy guitar cả nhưng nhờ biết một chút về nhạc lý, dần dần tôi đã vỡ lẽ ra một số điều sau;
Trong quá trình học guitar nói chung và đệm hát nói riêng, tôi thấy người chơi nên bắt đầu theo các bước dưới đây:
Đệm hát được chia làm hai phần: phần tay trái và phần tay phải. Tay trái nói về hợp âm, các nốt trong bản nhạc. Phần tay phải, bạn nên học về giai điệu về phách nhịp.
1, Phần tay trái:
Về lý thuyết: Bạn nên học về các thế bấm hợp âm, các nốt trong khung đàn.
Về thực hành: Bạn cần thực hành việc chạy ngón sao cho thành thục, đúng nốt, đống thời chạy hợp âm mau lẹ.
2, Phần tay phải:
Về lý thuyết: Bạn nên  học về nhịp, giai điệu của bài hát, các kiểu fingerstyle( đánh tỉa) và quạt chả
Về thực hành: Bạn cần tập các kiểu đánh tỉa cũng các cách quạt chả một bài hát
Tiếp đến, bạn cũng phải tìm hiểu thành phần cấu tạo nên một bài hát gồm có: intro, giai điệu bài hát, điệp khúc, và phần outro.
+Intro: Bạn nên học cách đánh solo bài hát đó.
+Giai điệu bài hát: đánh fingerstyle.
+Điệp khúc: học đánh quạt chả.
+Outro: học cách kết thúc một bài hát.
Trên đây là những gì tôi có thể rút tỉa trong quá trình lần mò với cây đàn guitar.

Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

HÃY BIẾN MÌNH THÀNH TRẺ CON

Hãy biến mình thành một đứa trẻ! Một đoạn hay dịch từ quyển “How To Get Ideas - Một nửa của 13 là 8” Của Jack Foster, tác giả Lê Trường muốn chia sẻ với các bạn marketer và những người làm sáng tạo. Chúc các bạn luôn tìm thấy đứa trẻ trong bản thân mình. 

Charles Baudelaire mô tả thiên tài như thể tuổi thơ hồi sinh không ngừng. Ông cho rằng nếu có thể trở lại thời thơ ấu kỳ diệu, ta sẽ cảm nhận được sự thiên tài. Và ông có lý, chính đứa trẻ bên trong ta đem đến sự sáng tạo, chứ không phải bản thân người lớn. Người lớn nghĩ quá nhiều và có quá nhiều xước sẹo trên da, lại còn bị gong cùm bởi trí thức và những rào cản, quy tắc, ngộ nhận và định kiến. Là người lớn, ta đeo thắt lưng và nhìn hai phía trước khi băng qua đường. Còn đứa trẻ trong ta thì đi chân đất, và chơi dưới lòng đường. Người lớn thì cố vụt bóng cho đúng cách. Trẻ con thì làm nhiều cách ngẫu hứng. Trẻ con thì ngây thơ, tự do và không biết những điều không được phép hay không thể làm. Đứa trẻ nhìn thế giới theo cách của chúng, không giống người lớn chúng ta tin là phải thế này thế kia. 
Trong cuốn The Dancing Wu Li Masters (Tạm dịch: Khiêu vũ với những bậc thầy vật lý), Gary Zukav viết: “Trong vật lý cũng như các lĩnh vực khác, hầu hết những ai cảm nhận được sự hồ hởi trong qua trình sáng tạo đều là người tận dụng được được hết mức sự gắn kết giữa những hiểu biết và mạo hiểm để đi sâu vào những lĩnh vực chưa được khám phá, còn nằm ngoài rào chắn của sự hiển nhiên. Mẫu người này có hai đặc trưng. Thứ nhất là có khả năng nhìn thế giới bằng con mắt trẻ thơ, chứ không phải cái thế giới mà chúng ta biết. Đặc trưng thứ hai là sự tự tin mạnh mẽ trong mỗi người” Ông Zukav tiếp tục, “Đứa trẻ trong ta luôn hồn nhiên ngây thơ theo cách cảm nhận đơn giản nhất. Một câu chuyện Thiền học kể về Nan-in, một người Nhật thời Meiji đã đón tiếp một giáo sư đại học như thế nào. Vị giáo sư tìm đến xin học hỏi về đạo Thiền. Nan-in mời trà ông. Ông rót chén trà của vị khách đầy tràn cả ra ngoài. Vị giáo sư nhìn chén trà tràn nước cho đến khi ông không nhin được nữa và thốt lên: “Chén đã đầy quá rồi. Không thể rót thêm được nữa đâu!” “Ông giống như chén trà này”, Nan-in nói “Trong đầu ông đã đầy ắp những ý kiến và ước đoán. Làm sao ta có thể nói với ông về đạo Thiền khi ông không rũ bỏ những suy nghĩ của mình trước?” 
Qua đó Zukav nhận xét: “Chén trà của chúng ta luôn đầy ắp với những thứ ‘rõ rệt’, ‘lẽ thường tình’ và cả ‘hiển nhiên’”. 
“Nếu anh muốn trở nên sáng tạo hơn” nhà tâm lý học Jean Piaget nói “thì hãy giữ trong tâm hồn một phần trẻ thơ với sự sáng tạo và phát kiến đặc trưng của trẻ trước khi chúng bị tha hóa bởi thế giới người lớn.” 
Nhà Vật Lý J.Robert Oppenheimer đồng tình: “Đôi lúc, những đứa trẻ rong chơi trên phố có thể giải quyết những vấn đề vật lý khiến tôi đau đầu, bởi chúng có những giác quan nhận thức mà tôi đã mất lâu nay.” Thomas Edison cũng tán thành: “Phát minh lớn nhất của loài người là trí tuệ của trẻ thơ.” Và cả triết gia Will Durant nữa: “…trẻ con biết sự thật về vũ trụ chẳng kém gì Einstein khi ông ngất ngây với công thức cuối cùng của mình.” Mà kì lạ thay, chính Albert Einstein cũng nhận xét tương tự: “Đôi khi tôi tự hỏi sao mình lại có thể là người tìm ra thuyết tương đối. Tôi nghĩ là do người lớn không còn nghĩ về không gian và thời gian nữa. Hồi nhỏ người ta từng nghĩ về nó rồi. Có điều trí tuệ tôi lại phát triển chậm chạp, thế nên phải đến khi trưởng thành tôi mới bắt đầu tự đặt ra câu hỏi về thời gian và không gian.” Có lẽ, nhà thờ xứ Wales Dylan Thomas đã đưa ra nhận xét xúc tích nhất khi ông viết: Quả bóng tôi ném khi chơi trong công viên Vẫn chưa rơi xuống đất Người lớn không chơi trong công viên, lũ trẻ thì có Người lớn thường làm theo những gì đã được làm trước đó. Với trẻ con không bao giờ có sự lặp lại. Mỗi lần đối với chúng đều là lần đầu tiên. Vì thế khi tìm kiếm ý tưởng, chúng thấy một thế giới tươi mới nguyên sơ, một thế giới không có quy tắc, không có biên giới, rào cản hay giới hạn, một thế giới đầy hứa hẹn và cơ hội bất tận. 
Bạn có nhớ câu chuyện trong cuốn Zen and the Art of Motorcycle Maintenance (Tạm dịch: Thiền và Nghệ thuật bảo dưỡng xe gắn máy) của Robert Pirsig nói về cô gái không nghĩ được gì để viết về nước Mỹ trong bài luận dài 500 từ. Người thầy gióa yêu cầu viết về Bozeman Montana, thị trấn nơi cô học thay vì viết về cả nước Mỹ. Cô cũng không viết được. Rồi ông cho viết về con phố chính ở Bozeman nhưng cô cũng chẳng viết được một từ. Sau đó ông nói, “Thu hẹp phạm vi lại đến mặt tiền của một tòa nhà trên con phố này, Nhà hát Opera, Hãy bắt đầu từ một viên gạch ở góc trên cao bên trái.” Buổi học sau, cô gái nộp bài viết dài 5000 từ về mặt tiền nhà hát Opera trên con phố chính của Bozeman. “Tôi ngồi trong quán hamburger bên kia phố” cô nói “và bắt đầu viết về viên gạch đầu tiên, rồi viên thứ hai và cứ thế tôi viết mãi.” Ban đầu cô ta bế tắc, Pirgig viết “bởi cô tìm cách lặp lại những gì cô đã nghe kể…Cô không thể nghĩ ra cái gì để viết về Bozeman vì cô không nhớ nổi điều gì đáng để kể lại. Cô không hề biết rằng mình có thể nhận ra những điều mới mẻ đối với bản thân khi không bận tâm đến những gì đã được nói trước đây.” 

Một quảng cáo sáng tạo của Lego Trẻ con không gặp phải sự bế tắc đó vì chúng không biết gì trước đó. Chúng chỉ biết hiện tại. Do vậy, khi tìm kiếm giải pháp cho một vấn đề, chúng tìm kiếm và thấy tận mắt lần đầu tiên. Lần nào cũng vậy. Lũ trẻ phá vỡ quy tắc bởi chúng không biết đến sự tồn tại của quy tắc. Chúng làm những điều kỳ cục khiến cha mẹ lo âu. Chúng đứng và nhảy nhót trên thuyền. Chúng la hét trong nhà thờ, rồi thì nghịch diêm, và dùng nắm đấm để chơi dương cầm. Chúng luôn nhìn thấy mối liên quan giữa những điều tưởng chừng chẳng dính dáng gì đến nhau. Chúng sơn cành cây màu cam, lá cỏ màu tím, và chúng treo xe cứu hỏa trên những đám mây. Chúng chăm chú tìm tòi những điều giản dị như cọng cỏ, chiếc thìa, khuôn mặt và có giác quan kì lạ về những điều mà người lớn chúng ta thường coi nhẹ. Chúng luôn hỏi, hỏi nữa, hỏi mãi. “Trẻ con là những nhà khoa học bẩm sinh”, nhà thiên văn học Carl Sagan nói, “Trước hết, chúng đưa ra những câu hỏi khoa học sâu sắc: Tại sao mặt trăng lại tròn? Tại sao bầu trời màu xanh? Giấc mơ là gì? Tại sao con người có ngón chân? Sinh nhật của Trái Đất là ngày nào? Khi vào trung học phổ thông thì chúng chẳng còn những câu hỏi như vậy nữa.” “Trẻ em đến trường với những dấu hỏi và ra trường với những dấu chấm hết.” Nhà phê bình văn hóa Neil Postman tán thành. 
 Hãy biến mình thành dấu hỏi trở lại. 
Bất kể bạn thấy gì, hãy tự hỏi mình tại sao lại như vậy. Nếu bạn chưa tìm được câu trả lời hợp lý thì có lẽ sự tiến bộ đang ở phía trước. 
Bất kể bạn thấy gì, hãy tự hỏi mình tại sao lại như vậy. 
Tại sao dây chuyền sản xuất của bạn lại được thiết kế như vậy? 
Tại sao cô lễ tân kia lại ngồi sau bàn làm việc? 
Tại sao bạn cũng vậy? 
Tại sao bạn lại đi làm và tan sở vào giờ đó? 
Tại sao văn phòng hay công xưởng của bạn lại mở cửa và đóng cửa vào giờ đó? 
Tại sao danh thiếp của bạn, những đồ văn phòng phẩm, tập thuyết trình lại có thiết kế như vậy? 
Tại sao văn phòng phẩm của bạn có mẫu mã như vậy? 
Tại sao sản phẩm của bạn lại được đóng gói như thế? 
Tại sao hóa đơn lại được ghi như vậy? 
Tại sao quầy bếp và bồn rửa mặt lại có chiều cao như vậy? 
Tại sao vòi nước nhà bếp không có cần đạp chân?
Tại sao tủ lạnh không có ngăn kéo? 
Rất nhiều ngân hàng chỉ cho xếp một hàng dài để không khách hàng nào bị kẹt trong đám đông. 
Tại sao siêu thị và các cửa hàng lại không làm như vậy? 
Tại sao từ “Sữa” lại được in to nhất trên vỏ hộp sữa? 
Ai cũng biết đó là sữa. Tại sao không dùng chỗ trông đó để viết thông tin hữu ích hơn? Tại sao họ không thiết kế nắp bình xăng ở cả hai phía của ô tô để bạn có thể đỗ xa ở bất kì bên nào của cây xăng mà không cần phải kéo vòi xăng vòng qua phía bên kia? Tất cả chúng ta đều có hình ảnh trong đầu về bản thân. Bạn thấy mình bao nhiêu tuổi trong bức hình đó? Khi tôi đặt ra câu hỏi này cho một trong những người sáng tạo nhất mà tôi quen (người minh họa cho cuốn sách này), anh ta trả lời, “Sáu tuổi”. Chẳng trách được anh ta luôn có ý tưởng mới, giải pháp mới trong đầu. Anh ta luôn nghĩ mình là đứa trẻ sáu tuổi một cách vô thức, để có thể nhìn sự việc qua ánh mắt của một đứa trẻ sáu tuổi. Một quảng cáo sáng tạo của Lego Một lần khi chúng tôi đang làm việc về một video quảng cáo đồ ăn cho mèo, anh ta tự hỏi thế giới trông như thế nào dưới cái nhìn của một con mèo. Khi nó chạy thì cầu thang, bức tường, và đồ đạc trông thế nào đối với nó? Nó mơ thấy gì? Thức ăn của nó trông ra sao? Cái bao bì hộp Salmon Dinner” (cá hồi cho bữa tối-ND) trong mắt nó có giống như trong mắt con người không? Các câu hỏi cứ nối tiếp như vậy. Tôi quen một anh bạn cũng trẻ như vậy thực hiện một đoạn phim quảng cáo Smoky Bear. Trong khi làm, anh ta tự hỏi sẽ ra sao nếu lũ động vật trong rừng mò tới sân sau nhà anh mỗi mùa hè và để lại một đống lửa trại âm ỉ cháy khi bỏ đi y hệt như cách ta đốt lửa trại trong rừng của chúng rồi ra về với đống củi còn cháy âm ỉ. Sau nhiều giờ làm việc ở bộ phận sản xuất của một cửa hàng thực phẩm, một người bạn khác của tôi băn khoăn: Liệu những “chàng” chanh Sunkist có tán tỉnh các “nàng” súp lơ xanh rằng chúng ta là một cặp đẹp đôi? Đừng e ngại, hãy để đứa trẻ trong bạn đưa ra các câu trả lời. Hãy quên đi những gì đã làm. Hãy dẹp đi mọi qui tắc. Hãy biến mình thành người ngốc nghếch, phi lý. Hãy giải phóng bản thân. Nhiều lĩnh vực kinh doanh luôn thưởng cho những người có ý tưởng mới, và một trong những cách để tìm ra ý tưởng là có cái nhìn của trẻ thơ. Vì thế nếu lần sau bạn có vấn đề cần xử lý hoặc cần tìm kiếm ý tưởng thì hãy tự hỏi: “Nếu sáu tuổi mình sẽ làm gì?” “Nếu mình bốn tuổi thì mình nhìn vấn đề này ra sao?” Hãy thả lỏng. Chạy dọc hành lang công sở một hôm thử xem. Ăn một cây kem ốc quế ngay tại bàn làm việc. Bỏ hết mọi thứ trong ngăn kéo ra và bày trên nền nhà trong vài hôm. Sắp xếp lại đồ đạc trong phòng làm việc. Ngủ một chút sau bữa trưa. Vẽ hình lên cửa sổ bằng bút đánh dấu. Ghi ghép bằng bút chì. Hát nghêu ngao trong thang máy. Đấm tay xuống khi chơi dương cầm. Đứng lên và nhảy nhót trên thuyền. Hãy vui đùa.

Phương pháp học guitar

Phương pháp học Guitar lúc bắt đầu

I.: Chuẩn bị về mặt tinh thần:
Nghe có vẻ ko liên quan gì đến bài viết, thật ra tâm lý tập luyện của các bạn ảnh hưởng lớn đến quá trình tự học.Đây là 3 nguyên nhân khiến nhiều bạn ko muốn tập luyện?
  1. Bạn cho rằng mình không có năng khiếu âm nhạc, không thể chơi guitar hay?
  2. Bạn cho rằng tự tập guitar rất khó?
  3. Bạn cho rằng tập mất nhiều thời gian, ảnh hưởng đến việc học, làm việc?
Xin thưa rằng có lẽ bạn đã lầm. Theo tôi nghỉ, ngăg khiếu chẳng quan trọng gì cả, điều quan trọng là bạn yêu guitar, muốn chinh phục nó. Bạn có yêu guitar không??? Nếu câu trả lời là có, tôi dám cá với các bạn rằng bạn sẽ đánh đàn chuyên nghiệp dù tự học. 
Và như vậy tôi cũng dám cá rằng ban đầu bạn sẽ cảm thấy rất khó khăn, đôi khi muốn bỏ cuộc nhưng chắc chắn rồi bạn sẽ thành công trong việc chinh phục guitar.

Và bạn cho rằng mình mất thời gian cho việc tập guitar. Có lẽ không phải thế!
Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, não bộ con người chia làm não trái và phải. Cả 2 ngang nhau.

Não trái: về suy luận logic, tính toán,....
Não phải: mộng mơ, âm nhạc,...

Vậy đã rõ, học guitar giúp 2 bộ não của bạn làm việc ngang bằng nhau, cùng phối hợp làm việc, giúp bạn có khả năng làm việc nhanh, nhớ lâu,......Làm tăng hiệu quả làm việc. giúp bạn yêu đời hơn,và đăck biệt với các bạn nam thì sẽ có một kĩ năng ....hehe....

Vậy còn lý do gì nữa để ngay bây giờ bạn và người thân không cùng nhau tập luyện Guitar. Hãy mua ngay một cây guitar đi nào!

II.Học đúng phương pháp.
Thật ra có rất nhiều phương pháp, các bước để học guitar đệm hát một cách hiệu quả nhưng sau đây tôi xin đưa ra phương pháp mà tôi đã học, có thể ko phải là tối ưu nhất cho các bạn muốn và đang tự học guitar, ko có điều kiện đến trường lớp...(như tôi )

Bước 1: Mua sách, mua đàn,...
Tất nhiên rồi, bạn phải cần những thứ này. Chọn sách bạn có thể chọn mua các cuốn sách mà mình cảm thấy hay, hiểu. Mình quên mấy cái tên sách mình đọc rồi. Ai biết cuốn nào thì chỉ nhé.Mua đàn thì cần nhờ người có kinh nghiệm mua 1 cây cho tạm ổne, ko cần quá mắc tiền vì sau này tôi biết khi pro rồi các bạn rất muốn tự chọn guitar 

Bước 2: Học nhạc lý cho tốt.
Không cần phải giải thích các bạn cũng hiểu chứ! học âm nhạc mà ko biết nhạc lý thì dẹp cho rồi ! 

Lưu ý: Nếu bạn chỉ đơn thuần tập đàn để chơi cổ điển thì không cần thiết phải học nhạc lý rất giỏi đâu nhé, chừng nào muốn đi sâu hơn thì học tiếp. Cái bạn cần học nói nôm na là nhịp là gì, phách là gì, hợp âm là gì, âm giai là gì, nốt này nốt gì, một số kí hiệu trong bản nhạc,...

Bước 3. Tập làm quen với guitar, cách cầm đàn, cách dùng pick, cách dánh,...Các cách trên cầm đàn các bạn có thể tham khảo trên internet, và cuốn sách các bạn đã mua. Ghi nhớ phải chuẩn nhé! Càng chuẩn sau này càng dễ học. Nhất là học cáh tạo một tiếng đàn hay, cần nhờ mọi người giúp đỡ

Bước 4. Tập chạy ngón tay, làm cho các ngón tay quen với cái cây đàn.
Bạn cần biết các nốt của guitar và chạy nốt từ do re mi fa sol... cho thật nhuyễn. Học theo kiểu này đầu giúp các bạn hiểu về guitar hơn và cho tay bạn quen với loại nhạc cụ mới.Sau đó bạn có thể học chạy các âm giai nếu thích, trong diễn đàn mình phần thư viện có bài tập âm giai của Segovia ấy nhé.

Tập cái này có thể khi đệm sẽ chẳng áp dụng gì nhưng sẽ giúp bạn làm quen với cây đàn nhanh nhất, và khi chuyển qua bước kế tiếp học sẽ nhanh, gọn, khỏe 

Bạn tập thế đến khi nào tay nhuyễn hơn, cảm thấy an tâm thì sang bươc tiếp theo nhé ( khoảng 1 tháng)

Bước 5: Tập hợp âm.Bạn cần tập những hợp âm dễ trước. Các hợp âm thông dụng nên ưu tiên hơn.
Một khi B4 bạn thực hiện tốt, việc học B5 sẽ dễ hơn, nhanh hơn.

Sau khi xem xong bạn tự nghĩ trong đầu và chuyển từ C--> D--> E,...... hoặc nhờ ngươfi khác đọc ngẫu nhiên cho mình chuyển.

Sau khi tập xong các hợp âm trong 1 cung, bạn có thể tìm các bản nhạc ghi hợp âm thực hành. Ko cần quan tâm đến tay phải, chỉ cần rải nhẹ là đủ vì mục đích của bạn là nhớ hợp âm, chuyển nhanh.

Bước 6: Tập chơi tay phải : điệu nhạcCái này ban đâu tôi nghĩ ko nên xem trong sách, phức tạp lắm, cứ xem trên mạng internet hoặc nhờ người biết chỉ. Ai cần hướng dẫn tôi sẵn sàng chỉ bảo từ A-->Z

Khi tập điệu nhạc nào đó, bạn nên tập cho nhớ, quen tay rồi tìm bài hát đánh điệu đó ráp vào.
Mới tập xong 1 điệu ráp vào ko dễ đâu,,,,,!!!!
Bạn cần tập chậm rồi nhanh dần. GHi nhớ: Phách mạnh: bass hoặc dập mạnh,phách nhẹ: rải,....

Một số điệu thông dụng:
Slow
Slowrock
Blue
Vasle
Valse lente
chachacha
bolero
ballad

Khi đạt đến trình độ nào đó rồi thì bạn sẽ thoải mái diễn tả nhạc theo ý thích, chả cần quan tâm nó là điệu gì. Hãy tập ngẫu hứng trên cây đàn, đánh theo ý thích cho nó quen dần.

Bước 7: Ghép 2 tay lại với nhau.Cái này mới khó nhé, bạn phải tập thật kĩ 2 bước trên thì việc "ghép 2 tay" lại mới dễ dàng  và phải chú ý nghe nhạc đánh với Guitar nhiều chút nhé.

Bước 8. Tìm hiểu cách đánh khúc dạo đầu intro, dạo giữa. ( có thể tập theo Guitarpro)

Bước 9: Tập tự tìm hợp âm
Thật ra sau một thời gian dài tập chơi theo bản nhạc ghi sẵn ( ko nên tập theo Gp) bạn đã có một chút khả năg tự tìm hợp âm, hay nói cách khác là cảm âm bạn bắt đầu tốt dần. Ban đầu có thể là C,Am,.... nhưng bạn nên tự tìm nhiều để nâng cao lên.

Bước 10: Bạn có muốn đánh như mấy nghệ sĩ trong phòng trà không hay là chỉ muốn chơi theo kiểu cơ bản như trên, nếu muốn đánh thật Pro và phiêu như các nghệ sĩ phòng trà, hãy tập Guitar cổ điển và học Hòa Âm nhé...!!